Tần Mệnh lần lượt nếm thử, lần lượt biến hóa, vài chục lần, hơn trăm dặm, hơn hai trăm lần, như là có một bàn tay vô hình đang xoa nắn lấy xương cốt cùng thịt của hắn, càng không ngừng cải biến, thế cho nên Tần Mệnh đều đã quên bộ dáng ‘Nghiêm Hâm’ là gì, cũng đã quên bộ dáng chân chính của bản thân là gì.
Hơn nữa lúc này đây nhiều lần chuyển xương co thịt cũng làm cho toàn bộ bộ mặt Tần Mệnh đều thừa nhận lấy thống khổ cực lớn, nếu như không phải có Hoàng Kim Huyết không ngừng tẩm bổ, cái khuôn mặt này khả năng đã muốn co quắp.
Rốt cục, đi qua cả ngày cố gắng, ba trăm lần điều chỉnh, tốt xấu gì Tần Mệnh cũng đã biến thành bộ dạng Mộc Vũ.
Giữa trưa ngày thứ năm, Chung Ly Phi Tuyết thừa dịp người khác không chú ý, mạo hiểm đi lên Dược Sơn, tìm đến Mộc Vũ, trọng quyền đánh ngất xỉu, lại dùng bí thuật vây khốn lấy, giấu vào một nơi cống ngầm lại sâu lại hoang vu, cẩn thận vùi lấp.
Tần Mệnh thay đổi y phục Mộc Vũ, trên lưng mang giỏ trúc của Mộc Vũ, nhìn qua Dược Sơn mây mù bao phủ, âm thầm hít một hơi: