- Dò xét hay không dò xét, không có cái ý nghĩa gì. Trong thân thể Đồng Ngôn không còn linh hồn, sinh mệnh thể cũng không còn, đã chết. Trong cơ thể sở dĩ còn có chút linh lực đang lưu động, hẳn là sau khi cổ đăng nhen nhóm chiếm đoạt khí hải. Các ngươi nhìn thấy loại tình huống này, cũng không phải Đồng Ngôn thật sự còn sống, chỉ là cổ đăng tạo thành biểu hiện còn sống giả mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần không muốn thương tổn Đồng Hân, nhưng tình huống Đồng Ngôn cứ như vậy bày ở chỗ này, đây là sự thật, chấp nhận cũng phải chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Đám người Mã Đại Mãnh thần sắc ảm đạm, khi trước đều là suy đoán, tuy nhiên trong lòng cũng ôm lấy một chút hy vọng xa vời, nhưng bây giờ từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần nói ra, hy vọng xa vời... Biến thành tuyệt vọng.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu:
- Dù cho U Minh Vương có ở chỗ này, cũng cứu không được hắn. Cứu người là cứu người sống, cứu không được người chết. Dù cho thiên hạ có mật bảo khởi tử hồi sinh, cũng là bởi vì thi thể bản thân còn có thể cứu, như Đồng Ngôn đây linh hồn đều đốt thành tro bụi... Dù cho cho hắn cải tạo một linh hồn, cũng không còn là Đồng Ngôn.