Tần Mệnh không cần quá để ý vấn đề linh lực, chỉ bằng vào thân thể đã có thể so với Thánh Võ tứ trọng thiên, trừ phi cổ thú đặc thù trên Thất Nhạc Cấm Đảo, thì không có cái gì có thể uy hiếp được hắn.
Nhưng, đầy đầu óc Tần Mệnh đều là nghi vấn, vì cái gì, hắn coi như tỉnh táo, nhưng lại không thể không cảnh giác.
Thời điểm này, trong đầu Tần Mệnh khẽ động, bỗng nhiên quay người, ngưng mắt nhìn lấy mảnh sương mù đằng sau kia, vừa rồi cảm giác giống như có người nào đó đang nhìn hắn.
- Dám khốn ta vào đến, không dám hiện thân gặp mặt?
Sương mù trôi giạt, vậy mà xuất hiện một hình dáng mơ hồ đến vặn vẹo, tung bay hơn mười thước bên ngoài.