Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Mệnh đang ôm lấy Đường Ngọc Chân ngủ ngon, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi thơm đặc biệt, rất nồng đậm, rất mê người.
Đường Ngọc Chân như là đầu bạch xà quấn ở trên người Tần Mệnh, cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh. Cả đêm điên cuồng, tương tư gắn bó đều hóa thành nhu tình say lòng người, nàng dứt bỏ tất cả dè dặt, mặc sức kính dâng lấy bản thân. Cho đến khi mệt mỏi đến thực sự động không được nữa, mới ôm lấy thân thể khoẻ mạnh cường tráng của Tần Mệnh nặng nề nằm ngủ.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Ngọc Chân ửng đỏ mặt ngọc, chui vào trước ngực Tần Mệnh, vô hạn thẹn thùng, bộ dáng mê người đủ để hòa tan tim bất luận người nào.
- Bổ dưỡng bát súp.
Tần Mệnh cười khổ lắc đầu.