Trong lòng Đường Ngọc Chân thì có nghi vấn, mắt nhìn bên cạnh Diệp Tiêu Tiêu, Diệp Tiêu Tiêu chậm rãi lắc đầu, không tốt tỏ thái độ, mặc dù nàng là người cũng không nguyện ý tin tưởng người của Võ Vương Phủ sẽ cứu tiểu thư, nhưng nàng hiểu rõ Khương Bân, không có khả năng nói dối, nói cách khác mặc kệ thừa nhận hay không thừa nhận, Tần gia đều thiếu nợ Võ Vương Phủ một ân tình lớn.
Lòng Lý Linh Đại tựa như gương sáng, không cần nhìn cũng biết các nàng suy nghĩ cái gì.
- Các ngươi a, đừng loạn hoài nghi, chỗ nào cũng đều có người tốt, chỗ nào cũng có người xấu, chúng ta là có mâu thuẫn cùng Võ Vương Phủ, nhưng phần ân cứu Tần Dĩnh này, còn có.
Đường Ngọc Chân nói:
- Đợi Tần Dĩnh tỉnh lại, mới hỏi tình huống lúc ấy một chút. Nếu thật là Triệu Long Thành cứu nàng, Tần gia chúng ta nhất định hậu tạ.