Ba mươi năm, hắn đã nhìn nhạt, đã bình tĩnh, ngẫu nhiên sẽ nhớ lại Đông Hoàng Hạo Nguyên mà bản thân đã từng ký thác qua vô số tâm huyết cùng đợi chờ, thực sự chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Sinh ra ở Chiến tộc, lớn lên ở Chiến tộc, hưởng thụ lấy vinh quang vô thượng, cũng phải thừa nhận lấy đau khổ tương ứng.
Hắn, nhận! Nhịn!
Nhưng, ba mươi năm, hắn đã cảm nhận được thọ nguyên gần kề, rất nhanh sẽ chết đi, lại đột nhiên có người nói với hắn, người kia... Trở về...
Ba mươi năm a, thay đổi bất ngờ, thế sự đổi trời, hết thảy hết thảy đều thay đổi, cái người rõ ràng đã chết kia lại trở về.
Đông Hoàng Lang Hoài run run thở ra một hơi, đầu ngón tay già nua đụng phải ngực của Tần Mệnh, một luồng hồn tơ thấm vào trong cơ thể của hắn, trầm xuống tiến vào khí hải mênh mông. Hồn tơ trôi giạt, tụ thành hình dáng hắn, cũng nhìn thấy Đông Hoàng Hạo Nguyên đã đang chờ đợi.