- Các ngươi quá đáng a, các ngươi thật sự quá đáng.
Tiểu Bạch Quy đứng ở chỗ cao, duỗi móng vuốt nhỏ quở trách tượng đá chúng Vương yên lặng, chỉ trỏ.
- Ta vừa mới tính toán, một vạn năm a, ta thế nhưng lại bị các ngươi nhốt một vạn năm. Những con rùa khác đều đang nói chuyện yêu đương, đều đang truyền tông đời sau, tiểu gia tuổi trẻ quý báu thế nhưng đều lãng phí ở chăm sóc giữ nhà hộ viện rồi.
- Tổn phí thanh xuân của ta! Ta nói mấy người các ngươi ngược lại trả lời một tiếng a, thật sự không được thì phóng ra tiếng rắm vang lên a, đừng giả chết với ta. Cho một lời, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, truyền thừa đều đã cho, các ngươi còn giữ ta làm cái gì? Như thế nào, chúng ta ở cùng một chỗ vạn năm còn cho ra tình cảm rồi, các ngươi yêu anh tuấn tiêu sái bạch ngọc không tỳ vết, hay là làm sao.
- Ô ô... Ngươi thả ta đi! Chúng ta gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, được không?