Diệp Tiêu Tiêu và Khương Bân trong lòng rất không thoải mái, hiện tại tính ra hẳn là chín năm trước, khi đó Tần Mệnh chỉ mới bảy tuổi, là thiếu gia Vương phủ kiều quý, cuộc sống sung túc, hạnh phúc lại vui vẻ, lại trong một đêm từ cẩm y ngọc thực biến thành thức ăn thô dại, từ Vương phủ xa hoa ném đến nhà kho đơn sơ rách nát. Bọn họ rất khó tưởng tượng tâm tình thiếu gia lúc ấy như thế nào, lại kiên trì như thế nào. Đổi lại là những người khác, có lẽ đã sớm sụp đổ, hoặc là trở nên nhu nhược, trở nên âm u, nhưng rất may mắn, thiếu gia không có!
- Khổ mệt không tính là cái gì, kiên trì xuống, nó là tài phú, kiên trì không được, nó chính là ác mộng.
Tần Mệnh đi tới trước ngôi mộ cô đơn, cúi chào sâu trước tấm bia vô danh, xắn tay áo lên dọn dẹp ngọc lan bên cạnh mộ.
- Chỗ này chôn cất ai?
Yêu Nhi vừa vặn từ trong nhà kho đi ra.