Bầu không khí bình tĩnh nhưng mạch nước ngầm lại cuộn trào mãnh liệt, biểu lộ đa số người đều mang theo vài phần lăng lệ ác liệt, rất ít người hai đầu lông mày tụ lấy vài phần lo lắng.
Lãnh Thiên Nguyệt dùng tấm lụa mỏng che mặt, bồng bềnh như tiên, xinh đẹp không giống nữ tử bình thường. Toàn trường gần vạn người tụ tập, người có can đảm đạp không mà đứng không nhiều lắm, nàng là một trong số đó, chỉ là không có ai dám loạn ngẩng đầu nhìn quanh. Theo địa vị cùng cảnh giới Lãnh Thiên Nguyệt tăng lên, uy thế của nàng trong Tu La điện cũng từ từ cường thịnh, nhất là đám đệ tử bình thường, đều mang kính sợ cùng sợ hãi thật sâu đối với nàng.
Lãnh Thiên Nguyệt cụp xuống tầm mắt, cùng đợi Tần Mệnh xuất hiện.
Trưởng lão chí cao vậy mà tự mình đi mời Tần Mệnh, có chút vượt quá dự liệu của nàng, mặc dù nói Tịch trưởng lão nói là thuận đường, chủ yếu vẫn là đi xử lý Tịch Tiểu Nhan. Nhưng ai có thể chủ ai lần, nàng vẫn là nghĩ đến thông. Nhưng mặc kệ trưởng lão chí cao có thái độ gì, Tu La Huyết Ảnh cùng Tu La Ám Ảnh lại là có ý nghĩ gì, hôm nay nàng nhất định phải cùng Tần Mệnh chiến một trận, phải phân cao thấp trước khi Tần Mệnh bước vào Tu La điện!
Một đầu cự long màu vàng rực rỡ bay múa xung quanh Lãnh Thiên Nguyệt, uy phong lẫm liệt, long uy như rồng. Toàn thân nó kim quang chói mắt, lân phiến cứng rắn, long trảo sắc bén, đuôi rồng mạnh mẽ vân vân..., tất cả đều là màu vàng kim óng ánh, xa xa nhìn lại như là một kiện hàng mỹ nghệ to lớn, đẹp đẽ quý giá nhưng không mất uy mãnh, trong hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị hàn quang văng khắp nơi, uy nghiêm nhìn xuống lấy biển người chen chúc phía dưới, nó ngẫu nhiên phát ra vài tiếng rồng ngâm trầm thấp, ở trên không vang vọng thật lâu, cả kinh rất nhiều mãnh thú trong ngoài Tu La điện lạnh run, không dám đáp lễ.