Ô Kim Bảo Trư vừa mới mở miệng, tất cả mọi người sau lưng đồng loạt lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía Bảo Trư cảnh giác lại phẫn nộ, đều đã có xúc động hầm canh nó, ngươi nha làm sao không tự mình đi thử.
Sắc mặt Tần Mệnh ngưng trọng nhìn lên sương mù vặn vẹo trước mặt, trong lòng còn có chút bồn chồn. Ngộ nhỡ thật bị Bảo Trư nói trúng, hắn cũng không về được nữa.
- Ai muốn cùng ta vào xem?
Tất cả mọi người ngậm miệng, đây cũng không phải là thời điểm phô trương thanh thế hư cấu, ai cũng không muốn trở thành một đống xương cốt.
Tần Mệnh liên tục chần chờ, nắm chặt Thời Không Tinh Thạch xông về sương mù, để phòng ngừa vạn nhất nên để Bạch Hổ lại.