Giờ này khắc này, Vạn Tuế Sơn đang hoành hành trong một mảnh rừng rậm tại Thương Huyền Thiên đình, sương mù ngập trời, khí tức tĩnh lặng, dẫn phát khủng hoảng cực lớn. Vạn chim hí hót, chật vật bay tán loạn, lượng lớn mãnh thú sợ hãi lao nhanh, cả phiến rừng rậm đều đang bạo động. Không ngừng có mãnh thú linh cầm bị cuốn vào sương mù, không ngừng có tiếng gào thét thê lương vang vọng rừng rậm.
Kinh hãi, tuyệt vọng, gào thét, tăng lên hỗn loạn cho rừng rậm, dường như thiên tai, muốn hủy diệt muôn dân trăm họ.
Nếu như thời điểm này có ai quay đầu lại nhìn ra xa, sẽ phát hiện đằng sau Vạn Tuế Sơn đang kéo dắt lấy một hòn đảo cực lớn, đang giãy dụa giữa chân thật cùng hư ảo, đấu đá bừa bãi ở sâu trong thời không.
- Táng Hoa! Không còn kịp nữa! Nhanh nhanh nhanh!
Con mắt Tần Mệnh đều đỏ lên, gào thét với núi lớn. Vốn là kế hoạch toàn bộ hành trình trong mười lăm phút, nhưng bây giờ đều muốn hai mươi phút, Vạn Tuế Sơn khả năng lui trở về dòng thời không bất cứ lúc nào.