Dương Đỉnh Phong đi tới dưới Cửu Nguy Sơn, thu liễm tư thái phóng đãng, trang trọng nghiêm túc có chút khom người với Thiên Thu cung trên đỉnh núi. Mặc dù bình thường rất uy mãnh cường thế, sâu trong mắt luôn có một loại lạnh lùng như có như không, duy chỉ có đến nơi này hắn mới trong lòng bay lên kính sợ, cũng cam tâm tình nguyện khom người xuống.
Rất nhiều Tinh Linh đều là bằng hữu cùng Dương Đỉnh Phong, từ quần sơn phụ cận hoặc trên dưới Cửu Nguy Sơn đi đến. Bọn hắn bình thường ở tại Tinh Linh đảo, vẫn bình tĩnh sung sướng, không buồn không lo, nhưng bởi vì ngăn cách với bên ngoài, tuổi thọ lại rất dài, dù sao cũng có chút nhàm chán như vậy. Cho nên mỗi lần người phát ngôn của Tinh Linh đảo trở lại báo cáo tin tức, bọn hắn đều qua đến nghe. Thực tế lần này Dương Đỉnh Phong trở về, còn biết chuyện tiểu cô nương kia, bọn hắn càng cảm thấy hứng thú.
- Nữ hoàng mang nữ hài kia vào Thiên Thu cung thì cũng cũng không có thả nàng đi ra?
Thời điểm Dương Đỉnh Phong đối mặt với một vị nữ Tinh Linh thoáng lớn tuổi cũng rất nghiêm túc rất đứng đắn, bởi vì thoạt nhìn bộ dạng vị nữ Tinh Linh ‘Sương Hoa’ này thùy mị thành thục thánh khiết nhưng nàng đã sống tám trăm năm, không chỉ tuổi thọ cao, cảnh giới càng cao siêu hơn, tại Tinh Linh Nhất Tộc đức cao vọng trọng.
- Vẫn luôn ở bên trong, mười ngày. Ngươi biết tiểu cô nương kia?