Tần Mệnh phóng ra Tang Chung, vậy mà còn bình yên vô sự, thần thức rõ ràng, đây là có chuyện gì?
- Không sai, Tang Chung!
Tần Mệnh mặt mỉm cười, nhưng trong cổ họng chính tụ lấy một ngụm máu tươi, bị hắn ngạnh sanh sanh đè ép trở về. Đã sớm ngờ tới Bất Tử Tà Vương muốn ra tay, cho nên đang đợi kích thích Tang Chung, nhưng mặc dù đã có chuẩn bị, vẫn là bị một kích đột nhiên kia của Bất Tử Tà Vương chấn thương, Tang Chung từ bên trong bộc phát, đối với ý thức hắn cũng sinh ra một chút ảnh hưởng.
Tuy nhiên, biểu hiện nhìn không ra.
Đám người Dương Nặc kinh hồn khó định, không ngừng lui về phía sau, không dám tin nhìn xung quanh Tần Mệnh chiếc chuông cổ xưa khổng lồ đang không ngừng biến lớn, tiếng chuông nặng nề cũng bắt đầu càng chân thật càng nặng nề, chấn động biển trời, vặn vẹo lên tầng mây, chấn đến rất nhiều người bọn hắn đầu váng mắt hoa, đứng cũng không vững.