Nguyệt Tình yên lặng mà minh tưởng tu luyện lấy, không có mở mắt nhìn Tần Mệnh. Mặc dù là tính tình nàng bình thản nhưng cũng khó có thể chấp nhận cái tin tức đột nhiên xuất hiện này. Nàng từ lúc còn nhỏ đã ở bên cạnh Tần Mệnh, từ lúc ban đầu là hảo cảm không muốn xa rời, càng về sau là thương yêu thủ hộ, lại càng về sau là yêu thương động tình, nàng xem Tần Mệnh là ca ca, là người yêu, cũng là người thân, nàng có thể chấp nhận bên cạnh Tần Mệnh liên tiếp xuất hiện những nữ tử khác. Nàng có thể bao dung, có thể chấp nhận, có thể ở chung vô cùng tốt, nhưng... Ai tâm sẽ vĩnh viễn rộng lượng, trong lòng mọi người ai không khát vọng được yêu thương.
Nguyệt Tình yên lặng làm bạn với Tần Mệnh những năm này, cũng cam nguyện dâng ra sinh mệnh, nhưng nàng cũng khát vọng được trả về, đó chính là trong đầu Tần Mệnh nàng vĩnh viễn là người đầu tiên. Cho tới nay, nàng đều cho rằng hiểu rõ tính cách cùng cách làm người của Tần Mệnh, cũng nhìn ra được yêu thương trong ánh mắt Tần Mệnh, càng tin tưởng bản thân trong lòng hắn chính là vị trí đầu kia. Nhưng khi nghe tới tin tức, một khắc này, tâm nàng... Đau...
Nguyệt Tình yên lặng từ từ nhắm hai mắt, trong tầm mắt đã từ từ ướt át, nàng thậm chí ngay cả chính mình cũng không biết sẽ có phản ứng mảnh liệt như vậy đối với chuyện này.
Bầu không khí rất nặng nề, trong lòng Tần Mệnh càng là áy náy.
- Ta... Thực xin lỗi...