Thời điểm Khương Ngưng dẫn ra Phong Mị Tộc thần sắc có chút tối sầm lại. Thiên Dực tộc, Phong Mị Tộc, Ngưu Sơn Tộc, đã từng hưng thịnh cường đại, đã từng danh chấn tám phương, càng theo Thí Thiên Chiến Thần nghênh chiến Thiên Đạo, nộ chiến Hoàng tộc nhân yêu ma, uy phong lẫm liệt, thiên hạ kính sợ. Nhưng một trận chiến Nhất Tuyến Thiên, tam tộc thảm bại, máu nhuộm biển trời. Thí Thiên Chiến Thần trước khi chết liều mạng, lực lượng cuối cùng bảo toàn ba người hầu đi theo hắn cả đời này, đưa vào hư không.
Bọn hắn đau khổ kiên trì mấy trăm năm, trốn chết bốn phía, trốn đông trốn tây, nhưng... Phong Mị Tộc cuối cùng không thể kiên trì tiếp, đã bị chết ở trận quyết chiến tại trăm năm trước kia, cũng là một cuộc chiến đấu kia, để cho ‘Tam đại Vương tộc’ từng theo Thí Thiên Chiến Thần huy hoàng triệt để đi về hướng suy bại, đã không tồn tại trong mắt thế nhân nữa.
Bọn người Khương Chấn Vũ cũng đầy thương cảm, Tam đại Di tộc vạn năm trước có thể là mấy đời gian nan nhất, không chỉ trải qua từ huy hoàng đến suy bại, cũng trải qua thiên hạ vây quét.
Khương Ngọc Thiền cố gắng nở nụ cười tươi:
- Tiên tổ, ta đến giới thiệu cho ngài, vị này chính là Tần Mệnh.