Tần Mệnh cúi đầu, thanh âm suy yếu lại khàn khàn:
- Diệp cung chủ, chúng ta thật không có cái gì tốt để nói chuyện. Tần Mệnh ta không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải ác nhân, ta đến thời đại loạn võ là một chuyện ngoài ý muốn, ta càn rỡ ngang ngược, không thẹn với lương tâm, không phải ta muốn điên cuồng, là cái thế giới này làm cho ta điên cuồng, không phải ta muốn làm ác, là Hoàng tộc thói quen tôn sùng, xem ta là phản nghịch.
- Trả tỷ tỷ lại cho ta, ta nghĩ biện pháp đưa ngươi ra ngoài.
Diệp Khuynh Thành nhìn Tần Mệnh, bên trong ánh mắt lạnh như băng mang theo một chút phức tạp.
- Ngươi khả năng không hiểu, nhưng ta sẽ tận ta có khả năng, đưa nàng về nhà.