- Một lần hai lần hạn chế, không thích hợp đi?
- Tình huống đặc biệt! Phải hiểu rõ ràng món vũ khí này của Tần Mệnh, nếu không... Quá nguy hiểm...
Tất cả mọi người đã trở nên trầm mặc, lại đi tìm Tần Mệnh nói chuyện sao? Với lý do gì, trao đổi bằng điều kiện gì? Ngay cả chính bọn hắn đều cảm thấy có chút không chịu nổi, hơn nữa khi trước cũng đã đáp ứng cho phép hắn lại giữ lại một kiện vũ khí, hiện tại lại đi hạn chế, thật sự là không thể nào nói nổi. Nhưng, Bất Tử Minh Phượng đâu? Bị Tần Mệnh di chuyển, ném tới nơi nào rồi, hay là trực tiếp bắn cho thành cặn bã!
Thật là quỷ dị, quá nguy hiểm!
Bách Lý Kim Ngọc chính xác mạnh hơn so với Nhiếp Viễn rất nhiều, huống chi cảnh giới Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên cũng có thể để cho nàng có phóng thích càng mạnh, một lần cùng Bạch Hổ giết khó bỏ khó phân, từ trên cao đến núi rừng, liên tục chiến đấu ở hơn mười dặm chiến trường, lưu lại phế tích nhìn thấy mà giật mình, cũng kinh sợ thối lui vô số mãnh thú. Nhưng, bất luận nàng làm sao bộc phát, dùng hết các loại vũ khí, đều khó có thể ngăn chặn Bạch Hổ, ngược lại bị gắt gao cuốn lấy. Nàng vẫn luôn đợi Bất Tử Minh Phượng giết qua đến, nhưng đợi cả buổi chẳng những không đợi đến Bất Tử Minh Phượng, lại chờ đến Dương Đỉnh Phong cùng bọn người Liêu Nguyên Vũ.