Gió mát hiu hiu, vung lên mái tóc dài xinh đẹp tuyệt trần của Nguyệt Tình, cũng bay lên cái khăn che mặt trắng noãn, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng mịn màng, đôi môi đỏ mọng tinh tế ấm nhuận. Nàng yên lặng nhìn trời xa, dường như đứng thành phong cảnh xinh đẹp, làm cho người cảnh đẹp ý vui, trong bóng tối sinh ngưỡng mộ. Trong lòng của nàng kỳ thật vẫn còn có chút oán trách, có chút không dễ chịu, dù sao nàng cũng là nữ tử, cũng khát vọng được bảo vệ, cũng khát vọng được yêu thương, cũng hi vọng bản thân có thể là vị trí số một trong lòng người yêu. Có một số việc, nàng có thể rộng lượng, có một số việc, có thể bình tĩnh, thật có một số việc... Rất khó bỏ qua.
Trong đầu Tần Mệnh một hồi thương yêu, nhè nhẹ ôm chầm lấy Nguyệt Tình.
Nguyệt Tình có chút chần chờ, cuối cùng vẫn là rúc vào trong ngực của hắn.
Tần Mệnh dùng sức ôm chặt, chui tại bên tai của nàng, nhè nhẹ một câu:
- Đợi toàn bộ mọi chuyện rơi định, ta... cưới nàng...