Phàm Tâm bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm, không có sức lực, không có khí khái, nháo một chút thì làm sao, Huyễn Linh Pháp Thiên bắt đầu sớm còn tốt, bây giờ suốt ngày cứ như vậy đi dạo a?
Cây có mọc thành rừng đó là người vô năng tìm cái cớ cho mình, người không khinh cuồng uổng thiếu niên, tuổi trẻ cũng không phô trương, chẳng lẽ chờ già rồi lại kiêu ngạo? Tần Mệnh tiểu tử kia chết đâu rồi? Đã bao nhiêu ngày rồi, còn không thấy hắn lộ diện.
Quản Ngọc Oánh trêu ghẹo nói:
- Phàm Tâm muội muội, tiểu tiên nữ ngươi này có phải đối với Tần Mệnh đã động lòng rồi hay không? Trên đường đi luôn nghe ngươi lẩm bẩm hắn.
- Làm sao có thể!