Tần Mệnh ngắm nhìn sương mù, nụ cười trên khóe miệng không giảm, năm ngón tay tay trái tùy ý chuyển, vuốt vuốt Tu La đao, lơ lửng một mảng sương mù tử vong vờn quanh lấy nó, lại chậm chạp dật tán, thấm vào trong thân thể Tần Mệnh. Nó thoạt nhìn rất tinh xảo, lại phát ra khí tức âm lãnh làm lòng người vì sợ mà tâm rung động, mặc dù cách lấy trùng trùng điệp điệp bình chướng, nhưng vô cùng nhiều cường giả bên trong đều có thể rõ ràng cảm nhận được.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì ? Trong cuộc sống ngoại trừ đánh lén, chính là âm mưu, Tần Mệnh ngươi chưa cảm giác là sống quá mệt mỏi ?
Phượng Cửu Ca âm thầm cảnh giác, khác thường tức có yêu, Tần Mệnh không có khả năng đơn giản qua đi tìm cái chết, còn nói khoác mà không biết ngượng muốn gặp Bàn Vũ Tiên Tôn, khẳng định có quỷ kế gì.
- Đừng khẩn trương như vậy, ta là tới đàm phán cùng Bàn Vũ Tiên Tôn.
- Đàm phán ? Tần Mệnh ngươi lúc nào đổi tính!