Cửu U Thiên Âm Mãng bị xiềng xích gắt gao quấn quanh, lại ghép ra khí lực toàn thân, đột nhiên chuyển hướng, một đầu nuốt lấy long mãng bên cạnh, giấu vào trong thân thể của nàng. Quay cuồng trên phạm vi lớn xé rách vết thương trên người, lông trắng sắc bén trong cơ thể nàng kéo ra đến vết thương nhìn thấy mà giật mình, để nàng đau đớn than nhẹ.
- Các ngươi là người trong liên minh Hoàng Tộc?
- Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là... Ngươi là người của Tần Mệnh.
Lão nhân nhàn nhạt cười khẽ, cũng không cần phải nhiều lời nữa, một tay khống chế xiềng xích huyền thiết to khỏe đột nhiên giương lên lên trời, xoáy lên Cửu U Thiên Âm Mãng phóng tới không trung, nhưng không đợi nàng muốn giãy dụa, không gian giữa không trung một hồi vặn vẹo kỳ dị, nuốt nàng đi vào.
Hư không trầm tĩnh, tối tăm lại lạnh giá, Cửu U Thiên Âm Mãng cực lực giãy dụa, lại làm sao đều giãy không ra xiềng xích trên người. Những xiềng xích này không chỉ cứng rắn nặng nề, lại tràn ngập một cỗ khí lạnh cực âm, cứ việc Cửu U Thiên Âm Mãng huyết mạch thuần âm, nhưng vẫn còn có chút gánh không được cỗ hàn khí kia, từ lân phiến đến máu thịt đều dần dần cảm nhận được rét lạnh.