Phạm Dương tiếp tục nói:
- Hai bên chúng ta có thể bù đắp cho nhau, cùng chung phát triển. Năm đó mặc dù Tần Mệnh quét ngang Hoàng Thiên Thành, nhưng cũng không có đụng đến tất cả thế gia, chúng ta chỗ đó đều có rất nhiều võ pháp cùng bảo tàng, có thể chuyển đổi cho các ngươi, tám nghìn năm tích lũy các ngươi nơi này nên cũng không ít, có thể đưa tặng cho chúng ta. Truyền nhân các ngươi nơi này thậm chí có thể đến loạn võ tu luyện rèn luyện, có lấy tên tuổi Tiên Linh Đế Quốc, tối thiểu có thể bảo đảm sinh mệnh an toàn. Người của chúng ta chỗ đó, cũng có thể tới nơi này mạo hiểm, có Thiên Nguyên đế quốc các ngươi che đậy, cũng có thể càng lớn gan càng yên tâm.
- Tiểu Tổ nói là thật, bù đắp nhau, cùng chung phát triển, mới càng phù hợp tình thế hai bên chúng ta, phù hợp tình thế Loạn Võ Thiên Đình trước mắt này.
Lão tổ Phạm gia âm thầm gật đầu, không hổ là tiểu thiên tử, chính xác có chỗ phi phàm a. Khi trước nghe những cường giả loạn võ kia nói, Phạm Dương là người bài danh chót nhất trong năm đại tiểu thiên tử, hơn nữa tính tình vội vàng xao động, xử sự hung hăng càn quấy, còn bị Tần Mệnh bắt qua, hôm nay xem xét, Phạm Dương nào có không chịu nổi như lời đồn đãi như vậy? Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.
- Cho nên... tối hôm qua các ngươi nói chuyện gì? Thái độ Hoàng thất thì thế nào đây?