Bất Tử Tà Vương miệng phun đầy máu, tóc dài nhảy múa cuồng loạn, ngang nhiên nổ bắn ra trời cao. Hắn cũng không phải là không có yêu mến, hắn càng không phải một 'người ngoài', hắn bỏ qua sóng cả trên chiến trường hỗn loạn, dẫn theo Thanh Thiên bảo đao ngang nhiên ngút trời, muốn chém đứt xiềng xích.
- Hủy nàng!!
Hai đại Hoàng Võ kéo lấy Yêu Nhi một trước một sau, đột nhiên xông như điên về hai hướng ngược nhau, muốn sống sờ sờ xé nát Yêu Nhi.
- Chàng có nhanh tới không? Thực xin lỗi... Ta phải đi...
Yêu Nhi buồn bã run rẩy nói, quyến luyến cỡ nào, không cam lòng cỡ nào, muốn đợi hắn trở lại cỡ nào, nhưng... Nàng đã đợi không được. Thân thể Yêu Nhi trong một cái chớp mắt sáng lạn lên vạn tia ánh xanh, theo xiềng xích kéo căng, từ trong ra ngoài bị kéo thành mảnh vỡ, nhưng tản ra không phải máu thịt, mà là hàng nghìn mê quang màu xanh, như là lá cây như trôi giạt, như là linh điệp bay múa, chở đầy lấy sương ngọt sinh mệnh, rơi vãi đầy trời cao.