- Chàng quên lần tụ hội mười ngày trước kia rồi sao? Bọn hắn đều đã từng nói qua, không có người nào sợ chết, không có người nào sẽ từ bỏ, bọn hắn đều cùng chàng đi tiếp, vẫn luôn cùng đi đến cuối cùng. Ta biết rõ chàng rất khó chịu, nhưng bây giờ còn không phải lúc khó chịu. Chỉ cần chàng thắng, chàng liền có thể khống chế hết thảy, từ trong thời không muôn đời tìm đến bọn hắn, cùng lắm thì... Một lần nữa bắt đầu quen biết nhau, một lần nữa bắt đầu ở chung. Nhưng nếu như chàng thua... Mới thật sự là chấm dứt, cái chết của bọn hắn mới thật sự là chết.
Ngẫm lại Lôi Đình cổ thành, ngẫm lại Thanh Vân tông, ngẫm lại Xích Phượng luyện vực, ngẫm lại tất cả những người ở bên cạnh chàng, chúng ta còn có lý do thủ vững.
Chàng chắc hẳn đều rõ ràng, kỳ thật Nguyệt Tình bọn hắn đã sớm liệu sẽ có ngày hôm nay, so với việc bị Thiên Đạo khống chế lấy đánh mất lý trí, chết ở trước mặt chàng là kết cục tốt nhất của bọn hắn. Chàng không có làm sai, bọn hắn càng sẽ không trách chàng.
Hốc mắt trống rỗng của Tần Mệnh dần dần thấm ra nước mắt, chảy xuống đôi má.
- Chúng ta... Không khóc...