- Vẫn còn nằm sao?
Lý Linh Đại bưng tới dược thảo do Dược Vương Cốc điều chế, nhỏ giọng hỏi.
Đường Ngọc Chân ở ngoài cửa nhận lấy dược thảo, chậm rãi lắc đầu, trong mười ngày này cơ thể Tần Mệnh gầy sụt, nàng cũng đã tiều tụy đi rất nhiều. Tính toán ra, nàng từ lúc Kim Bằng hoàng thành biết Tần Mệnh cho đến bây giờ, đã sắp ba mươi năm, trong lòng nàng, Tần Mệnh vẫn luôn quật cường, kiêu ngạo, vẫn luôn điên cuồng, kiên trì, hắn càng chạy càng xa, vầng sáng càng ngày càng chói mắt, hắn đúc thành vô số truyền kỳ, khiến cho muôn dân trăm họ kính sợ, càng vĩnh viễn là kiêu ngạo trong nội tâm nàng, thế cho nên tất cả mọi người đều quên mất Tần Mệnh vẫn là một người sinh động, cũng có thời điểm yếu ớt.
Truyền kỳ hoặc là không ngã, một khi ngã xuống liền là thật sự tổn thương.
Lý Linh Đại than khẽ: