- A!!
Đám người Đồng Ngôn phát ra tiếng gào thét bi thương quái dị, cái cảm giác bị sống sờ sờ tháo nước máu tươi không dễ chịu hơn bao nhiêu so với trận liên hoàn tự bạo vừa rồi, bọn hắn mới từ trong lúc nổ tung may mắn khi mình còn sống sót, toàn thân rách nát, trong chớp mắt liền muốn ngăn cản, nhưng vết thương hay là quá nhiều, ý thức lại hoảng hốt, mà những mảnh hồng quang kia kỳ thật chính là Huyết Phách trật tự, điên cuồng xâm lấn, lại tàn nhẫn cướp đoạt, để cho bọn hắn thoáng qua gần như mất đi toàn bộ huyết dịch. Mà sau một khắc, năng lượng bạo động vẫn còn duy trì làm vỡ nát bình chướng mà bọn hắn đau khổ kiên trì, chìm ngập bọn hắn.
- Chấm dứt? Tỷ tỷ... ta đi trước... Tỷ phu, ta chưa để cho chúng ta mất mặt.
Đồng Ngôn khẽ nhúc nhích đôi môi khô khốc, nhắm mắt lại, biểu lộ đau khổ lại có một loại như nhẹ nhõm được giải thoát.
- Chỉ có thể đi đến đây, cũng được... Cũng được...