Yêu Nhi từ trong áo bao lấy ra hạt giống của thụ yêu, khí tức sinh mệnh nồng đậm lập tức tràn đầy sơn cốc, tất cả hoa dại cỏ xanh đều đắm chìm trong mát mẻ, nhẹ nhàng giãn ra, ngay cả mấy gốc cây nhỏ đang héo rũ cũng dần dần sinh ra mầm xanh.
- Đây là... Trái cây hay hạt giống?
Tần Mệnh hít một hơi thật sâu, khí tức sinh mệnh mát mẻ thấm vào, thư giãn nói không nên lời. Bên trong hình như còn có chút hương thơm nhàn nhạt, làm cho tinh thần người ta tăng lên gấp bội, ngay cả linh giác cũng giống như nhạy cảm hơn rất nhiều. Chỉ cần hút một miệng có thể có hiệu quả như vậy, không thể không làm cho mọi người ngạc nhiên.
- Hẳn là hạt giống đi, thụ yêu thiếu chút nữa giết ngươi, ngươi luyện hạt giống của nó để trút giận.
Tần Mệnh hiểu ý cười nói: