Thôi Phán cùng các thị vệ khác đồng loạt xông lên, như sấm sét đánh về phía Tần Mệnh: "Chết đi!"
Ầm ầm! Liên tiếp va chạm, liệt diễm ngập trời, chấn động cả hòn đảo, nhưng ngoại trừ bị hất văng ra, không ai có thể phá vỡ kết giới này, nơi đó rõ ràng không có gì, ngay cả năng lượng dao động cũng không có, vậy mà lại vững vàng ngăn cản bọn họ, không hề có chút lung lay.
"A! Thả ta ra!" Đồng Ngôn như một con mãnh thú nổi điên, lửa giận ngập trời.
"Thiếu gia! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Thôi Phán cố gắng khống chế Đồng Ngôn đang gần như mất kiểm soát, kinh hãi nhìn nam nhân trước mặt. Nam nhân cứ bình tĩnh ngồi đó, vậy mà có thể dễ dàng chống đỡ công kích của bọn họ, cảnh giới của hắn chắc chắn cực kỳ cao, bọn họ cứ xông loạn lên như vậy, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
"Ngươi là ai! Ngươi là ai?" Đồng Ngôn phẫn nộ đến mức mặt đỏ bừng, gào thét điên cuồng: "Ngươi đã làm gì tỷ tỷ ta?"