"Quả nhiên là Tần Mệnh đã đến." An Linh Tê và mọi người nhìn nam nhân trên đỉnh núi, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần kính sợ, nam nhân này đã khống chế toàn bộ thế giới, không giống những Nhân Hoàng, Tiên Tôn chỉ khống chế một phương, mà là chân chính chúa tể chúng sinh, vận hành Thiên Đạo, bố trí Càn Khôn. Uy năng đó, lực lượng đó, bọn họ thậm chí rất khó có thể tưởng tượng ra một cách cụ thể. Nhưng bởi vì mối quan hệ giữa Tần Mệnh và Táng Hoa, trong lòng bọn họ đã nảy sinh một loại cảm giác tự hào mà ngay cả bản thân cũng không hiểu rõ, dù sao sư phụ của bọn họ, điện chủ của bọn họ, là nữ nhân của thần. Có thể tưởng tượng địa vị của Táng Hoa và Thất Nhạc Cấm Đảo ở thế giới tương lai, cùng với quyền thế và vinh quang mà bọn họ có thể có được.
"Niệm nhi, mau gọi phụ thân." Mộ Dung Tuệ nhắc nhở đứa bé trai bên cạnh đang ngẩng đầu lên với vẻ mặt tò mò.
"Phụ thân là gì?"
"Chính là... đối lập với mẫu thân."
"Đối lập? Kẻ thù à? Khó trách ta nhìn hắn không vừa mắt."