Cửu Anh dang rộng đôi cánh, chín cái đầu đồng thời há miệng hút mạnh, hút hết đá lớn và đám Thiên Vũ đang chạy trốn vào miệng, không đợi bọn chúng kêu thảm thiết đã nuốt xuống.
"Không phải còn một Hoàng Vũ nữa sao?"
Cửu Anh nhìn xung quanh, số lượng Thiên Vũ thì Tần Mệnh 'đoán' đúng rồi, sao lại thiếu một Hoàng Vũ?
"Vừa mới rời đi, tốc độ rất nhanh, bây giờ chắc đã chạy ra ngoài rồi."
Tần Mệnh đi tới U Minh kiều, nhíu mày nhìn U Minh chi môn hùng vĩ ở phía xa, cao vạn trượng, tử khí cuồn cuộn như sóng triều, ẩn hiện giữa hư và thực, lúc thì rõ ràng, tỏa ra khí tức khiến sinh linh kinh hãi, lúc thì mờ ảo, khiến người ta ý thức mơ hồ, giống như đang đứng giữa ranh giới sinh tử luân hồi, tiến lên một bước là tử vong, lùi lại một bước là sống sót. Thế nhưng, khác với U Minh chi môn của hắn, nơi này không còn vong linh sôi trào, cũng không có tiếng quỷ gào thét, có vẻ tĩnh mịch hơn.