Cho nên sau khi suy nghĩ, Bằng Thủ Hoàng Vũ vẫn lo lắng cho Tứ hoàng tử tự ý rời đi hơn.
Nếu Tần Mệnh có thể lấy đi Cửu U Đài, chứng tỏ hắn có thể khống chế được nó, cộng thêm Đại Địa Tử Đỉnh hắn đoạt được trước đó, hai món thần binh lợi khí này hỗ trợ nhau, thực lực khó mà lường được.
Còn có Cửu Anh kia, lại có thể chém giết Thất hoàng tử, chẳng lẽ đã khôi phục đến đỉnh phong thực lực rồi? Nhưng Thiên Táng Sơn là nơi quỷ bí nguy hiểm, kẻ chạy thoát khỏi đó chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù có trốn ra cũng chẳng mấy kẻ sống quá vài năm, làm sao có thể không để lại thương tích cho Cửu Anh.
Tứ hoàng tử tuy rằng thực lực cường đại, Tứ Linh Nhãn quyết định càn khôn sinh tử có thể dễ dàng đóng mở, nhưng muốn bắt sống Tần Mệnh cùng Cửu Anh vẫn có chút khó khăn.
Hắn vội vã chạy đến, kỳ thật cũng có chút tư tâm. Nếu Tứ hoàng tử đã giao chiến với Tần Mệnh, hắn không ngại nhúng tay vào, phối hợp với Tứ hoàng tử bắt giữ Tần Mệnh và Cửu Anh, như vậy cũng coi như là cho hoàng tộc một lời giải thích, tránh cho cái chết của Thất hoàng tử đổ hết lên đầu hắn.