Thanh âm uy nghiêm của Tần Mệnh khiến Tần Diễm vừa bước vào phòng nhíu mày, nhưng vẫn cố nén lửa giận không dám phát tác. Đồng Hân ở bên ngoài nghe rõ thanh âm trong phòng, cũng nghe ra sự nghiêm khắc của Tần Mệnh, không đành lòng nàng định đuổi theo vào, lại bị Đồng Ngôn lặng lẽ khoát tay ngăn lại, đóng cửa phòng.
"Đừng căng thẳng nữa. Nhận lỗi đi." Đồng Ngôn vung tay tách nắm đấm đang siết chặt của Tần Diễm ra.
Tần Diễm trầm mặt, mím môi, nhưng một chữ cũng không nói.
Tần Mệnh cảnh cáo Tần Diễm: "Ngươi có thể không kính sợ bất kỳ ai trên đời, nhưng ân nghĩa sinh thành, lớn hơn trời. Ta đang rất nghiêm túc nhắc nhở ngươi, ta tuyệt đối không cho phép Tần gia xuất hiện một kẻ bất hiếu! Đừng để ta thất vọng về ngươi, nếu không... Ta sẽ cho ngươi khắc cốt ghi tâm thế nào là hối hận!"
"Khụ khụ, tỷ phu, huynh nói nặng lời rồi." Đồng Ngôn nhếch miệng ho khan, lại huých khuỷu tay vào Tần Diễm.