"Lê tộc trưởng, đã để ngươi đợi lâu rồi."
Một giọng nói hư ảo vang lên, quanh quẩn trong phòng, văng vẳng bên tai Lê Tiễn.
Đôi mắt Lê Tiễn vốn đã ảm đạm sau một lúc im lặng, bỗng lóe lên ánh sáng yếu ớt, đôi môi khô nứt của hắn khẽ mấp máy, nhưng lại không phát ra tiếng.
"Phụ thân, người muốn nói gì?" Lê Kình Thương vội vàng quỳ tới trước, ghé sát vào miệng Lê Tiễn.
"Hắn... đến rồi sao?" Lê Tiễn gian nan thốt ra một tiếng khàn khàn nhỏ bé.