"Cứ thử xem, ta sẽ nói những gì có thể nói." Đồng Ngôn dựa vào tảng đá lớn bên cạnh, thưởng thức cảnh đẹp của cánh đồng tuyết mênh mông. Hắn khó có được lúc yên tĩnh như vậy, là bởi vì đột nhiên nhớ ra, hình như lúc trước hắn đã từng nói muốn dẫn hai tỷ muội Dao Hoa Dao Tuyết đến Bắc Địa ngắm tuyết, nhưng mà... chỉ nói như vậy thôi, sau đó hắn lại quên mất. Nghĩ kỹ lại, hình như hắn đã hứa hẹn rất nhiều chuyện với các nàng, nhưng lại chẳng làm được bao nhiêu.
"Trước tiên ta xin tự giới thiệu, ta tên là Lăng Tuyết, gia phụ là tộc trưởng Thánh Dực tộc."
"Ngươi tên là gì?" Đồng Ngôn nhướng mày, quay đầu nhìn vị Dực Nhân xinh đẹp cao mười mét này.
"Lăng Tuyết, làm sao vậy?"
Đồng Ngôn nhìn nàng thật kỹ, trên miệng nở một nụ cười kỳ lạ.