"Nhà mới còn chưa sắp xếp xong, không tiện tiếp khách, chư vị đến sớm rồi." Giọng nói của Tần Mệnh xuyên qua kết giới, truyền khắp bầu trời, giống như sấm sét trên chín tầng trời, chấn động đất trời.
"Chúng ta chỉ đến chúc mừng, không cần vào nhà." Cung điện lơ lửng trên không trung, khí thế hùng vĩ vô biên, còn có một loại khí tức cổ xưa. Cánh cửa cung điện chậm rãi mở ra, một lão giả tóc bạc mặc trường bào rộng thùng thình bước ra, không có năng lượng ba động mạnh mẽ nào, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục.
Khi Tần Mệnh nhìn thấy những người đi ra sau lão giả, hắn liền hiểu rõ lai lịch của cung điện.
"Tần Mệnh, chúng ta lại gặp mặt." Một thiếu niên tuấn tú mỉm cười chào hỏi, hắn chính là Thái Thúc Nghĩa Dung, người của Thiên Mạc đã từng đến Lăng Tiêu Thiên Quốc bái phỏng Tần Mệnh!
"Thời kỳ ngủ đông của Thiên Mạc cuối cùng cũng đã kết thúc rồi sao? Gần đây hình như các ngươi hoạt động rất tích nhỉ, còn có tâm trạng đến chúc mừng ta." Tần Mệnh cười nhạt, nhưng ngữ khí không hề khách sáo.