Giữa cây đại thụ có rất nhiều cành dài, phía trên đều treo một ít cái kén, dùng cành cây dày đặc quấn quanh mà thành, còn mọc một ít lá xanh. Thoạt nhìn rất đẹp, cũng lóe ra huỳnh quang màu xanh lá cây, nhưng bên trong đều phong ấn một người sống, bị cành cây đâm thủng thân thể, lâm vào nửa mê, rõ ràng có ý thức, cũng có thể cảm nhận được thống khổ, lại chính là không thể động đậy. Cành cây có sinh mệnh lực rất mạnh, có thể duy trì sinh mệnh của nhân loại trong kén, muốn chết cũng khó, cam đoan quanh năm cung cấp đầy đủ máu tươi cùng linh lực vào cự thụ, chuyển vào Phong Thiên Tà Long Trụ.
Tàn nhẫn!!
Trước mặt đại thụ, con người đã không còn đặc biệt nữa, mà là thức ăn ngon.
Trải qua nhiều năm trôi qua, dưới sự nuôi dưỡng không ngừng của linh lực, Phong Thiên Tà Long Trụ đã bắt đầu thức tỉnh, mà cự thụ cũng sinh ra linh trí.
Cho nên Tiên Đằng viên không cần có ai thủ hộ, đại thụ chính mình tương đương với ngàn vạn binh tốt, trấn thủ Phong Thiên Tà Long Trụ, cũng đề phòng các loại nguy hiểm.