Chu Tự không ngờ người đứng trước mặt mình lúc này lại là người đã chiến thắng “lời nguyền”.
Cần phải biết là ở thời kỳ nguyên thủy, người nguyên thủy hoàn toàn không có khái niệm như vậy.
Sau khi hứng chịu “Cựu Thần Nguyền Rủa”, phản ứng đầu tiên của họ về cơ bản là tuyệt vọng chờ chết.
Họ sẽ không nghĩ đến việc phản kháng lại hay thậm chí đánh thắng, bởi vì trong tâm trí họ, họ không thể chống lại ý muốn của Thần.
Nhưng trong hoàn cảnh này, Diệp Nghiên đột phá tư duy cố định ban đầu của người nguyên thủy, cố gắng chống lại “ý chí của Thần”, cuối cùng thành công đánh bại nó! Xem xét bối cảnh của thời đại, bản thân điều này đã là một hành động đáng kinh ngạc.
Có lẽ đây chính là những gì mà những nhân vật có tiềm lực trí tuệ năm sao sở hữu, tiềm lực mạnh mẽ có thể phá vỡ khuôn khổ hiện có và thúc đẩy một thời đại mới phát triển!
Trong số các loại bệnh, theo Chu Tự thấy thì bệnh thường gặp nhất là cảm lạnh.
Đặc biệt vào mùa xuân là mùa cao điểm của cảm lạnh.
Chưa cần nói đến những loại bệnh khác, chỉ xét riêng về bộ tộc của họ trong thời gian hắn vắng mặt, theo báo cáo nhanh của Diệp Kinh Hồng vừa rồi, số lượng thành viên bộ tộc có triệu chứng tương tự cảm lạnh trong doanh trại Hắc Nguyệt đã tăng lên ba người.
Tất nhiên, theo sự sắp xếp của hắn trước khi rời đi, Diệp Kinh Hồng đã cách ly và xử lý tất cả những người đó.
Vì lý do này, họ cũng đặc biệt dành riêng một khu cách ly nhỏ cách trại không xa.
Các biện pháp ứng phó kịp thời của Chu Tự đã không để bệnh lan rộng trong trại, tạm thời nó đã được kiểm soát.
Tuy nhiên, chiếu theo phương pháp “uống nhiều nước ấm” của Chu Tự, việc hồi phục chủ yếu phụ thuộc vào bản thân người bệnh.
Nếu có thể lực tốt và sức đề kháng tốt thì áp dụng thủ thuật này để thúc đẩy quá trình trao đổi chất sẽ có hiểu quả. Chỉ cần ngủ một giấc là có thể chữa khỏi cảm lạnh nhẹ.
Ví dụ điển hình nhất chính là bản thân Chu Tự đã từng, hắn thường xuyên ốm vặt nhưng không uống thuốc mà để vài hôm tự khỏi.
Nhưng ngược lại, với tình trạng suy dinh dưỡng chung của người nguyên thủy và thiếu hụt chất về mọi mặt, e là muốn tự khỏi bệnh sẽ rất khó.
Theo tiền đề đó, sẽ tốt hơn rất nhiều nếu có thể tìm ra một số loại thảo mộc có thể bổ sung chất một cách thích hợp để tăng tốc hiệu quả cũng như khả năng phục hồi của bọn họ.
Sau khi nghe Chu Tự miêu tả triệu chứng, Diệp Nghiên gật đầu.
- So với tình trạng lúc đó của ta cũng không khác là bao nhiêu, có dược liệu có thể sử dụng, nhưng ta không có sẵn bên mình, đành phải đi tìm ở phụ cận.
- Được, bây giờ vẫn còn sớm, ta sẽ cử hai hộ vệ bảo vệ an toàn cho ngươi. Ngươi cũng có thể mang theo đồ đệ, sau khi những người khác đến ngươi có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Nói xong, Chu Tự nhanh chóng gọi người bắt đầu thu xếp.
Đã nói tới việc phân công đồ đệ, Chu Tự trong lòng ắt đã có một vài ứng cử viên thích hợp, hiện tại cũng gọi bọn họ đi theo.
Không nói nhiều lời, sau khi mọi người đến nơi đong đủ, Diệp Nghiên lập tức xuất phát.
Hắn mới tới nên hiện giờ chủ yếu cần hộ vệ dẫn đường, dù sao vẫn chưa quen thuộc đường ở khu vực này, cho nên chỉ có thể đi theo những người bảo vệ đến khu vực xung quanh để xem liệu có thể thu thập được những loại thảo dược mà hắn ta cần hay không.
Nếu không có ở gần đây, nếu muốn thu thập loại thảo dược này, có lẽ phải đến gần trại ban đầu của họ.
Nhưng rõ ràng đây không phải là một lựa chọn tốt.
May mắn thay, sự việc không phát triển theo hướng xấu như vậy. Mục tiêu lần này đã sớm xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Nghiên.
Tiến nhanh về phía trước hai bước, Diệp Nghiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhặt ra loại thảo dược ẩn trong bụi cỏ.
Ngay vào lúc hắn theo thói quen chuẩn bị cất dược liệu đi, tựa hồ nhớ tới cái gì Diệp Nghiên bèn dừng động tác, sau đó quay đầu nhìn lại.
Vào lúc này, hai người học việc được tân thủ lĩnh giao cho hắn đang mở to mắt nhìn hắn và số thảo mộc trong tay hắn.
Hắn chưa từng dạy qua cái gọi là “học đồ”, bây giờ nhìn bọn họ, Diệp Nghiên thật sự không biết nên làm như thế nào.
Suy nghĩ gần nửa phút, Diệp Nghiên chậm rãi mở miệng thăm dò.
- Ngươi nhìn thảo mộc trong tay ta, lá cây trông như thế này, bên trong cũng có kinh mạch như vầy nè, trông nó hoàn toàn khác với những loại cỏ xung quanh, chỉ cần nhìn kỹ, ngươi có thể phân biệt rõ ràng…
Sau đó, Diệp Nghiên tận lực miêu tả hình dáng và đặc tính của loại thảo dược này cho hai đồ đệ của mình.
- Tiếp theo chúng ta cần hái chính là loại thảo dược này. Đương nhiên, nếu các ngươi thấy có loại thảo mộc nào khiến mình thích thú thì có thể hái đem về.
Việc khám phá ra thuốc thảo dược đòi hỏi những nỗ lực không ngừng.
Hắn đã có thể khám phá ra những loại thảo mộc này và hiểu được đặc tính chữa bệnh của những loại thảo mộc đó là nhờ sự dần tích lũy và những nỗ lực không ngừng.
Trong quá trình ấy , Diệp Nghiên nhìn hai đồ đệ đang nghiêm túc lắng nghe, sau khi suy nghĩ một hồi liền đưa thảo dược mình hái ra.
- Loại thảo dược này thoạt nhìn cũng không dễ phân biệt, trước tiên cứ cầm lấy đi, vừa tìm kiếm vừa cầm theo để so sánh.
Nói xong, Diệp Nghiên xoay người tiếp tục tìm kiếm những loại thảo dược khác.
Xem xét số lượng người bệnh hiện tại trong trại, một hoặc hai cây chắc chắn sẽ không đủ.
Nghĩ đến đây, Diệp Nghiên đưa mắt nhìn bãi cỏ phía xa.
“Có rồi!”
Không biết có phải do may mắn hay không nhưng hắn cảm thấy việc tìm kiếm những loại thảo dược này dễ dàng hơn trước.
Trước đây hắn rất khó tìm được những loại thảo mộc cần thiết nằm lẫn trong cỏ, nhưng hiện tại hắn nhìn thoáng qua liền tìm thấy.
- Kỳ lạ quá, mắt mình sáng hơn rồi à?
Trong lúc Diệp Nghiên đang lẩm bẩm, hộ vệ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho hắn bèn nói một câu.
- Đây là ân huệ từ thủ lĩnh của chúng ta.
Thuật ngữ “ân huệ” đương nhiên là do Chu Tự nghĩ ra, đây có thể coi là lời giải thích hợp lý cho tình huống như vậy, đồng thời hắn cũng có thể lợi dụng lời giải thích này để củng cố thêm địa vị của mình.
Tất nhiên, điều đó không thể nói là hoàn toàn bịa đặt. Ở một mức độ nào đó nó cũng là sự thật.
Dù gì, các thành viên trong bộ tộc của hắn cũng được hưởng lợi từ sự gia trì của thiên phú “Tiến Hóa Thủ Lĩnh” của hắn, vì vậy họ có thể cải thiện thị lực của bản thân.
Không có gì sai khi nói đó là “ân huệ” của hắn ban cho.
Nhưng Diệp Nghiên hiển nhiên chưa hiểu thuật ngữ này có ý gì, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của đối phương, thủ vệ liền chỉnh lý lại và đưa ra lời giải thích phù hợp.
- Thủ lĩnh của chúng ta có một đôi mắt có thể nhìn thấy mọi thứ sáng rõ, đồng thời thủ lĩnh cũng chia sẻ cho chúng ta một phần sức mạnh, cho nên đây chính là lý do khiến mắt của ngươi trở nên tinh tường hơn.
Nói tới đây thành viên bộ tộc bỗng dừng lại.
- Kỳ thực không chỉ có ngươi, mỗi người trong bộ tộc chúng ta cơ bản đều nhận được ân huệ từ thủ lĩnh, trong đó cường độ nhận món quà tùy theo thể chất và khả năng thích ứng của mỗi người...
Lời nói của hộ vệ chắc chắn là do Chu Tự nghĩ ra, và bọn hắn nghe rồi mới bắt chước theo.
Sau khi được hộ vệ giải thích, Diệp Nghiên đã đại khái hiểu rõ tình hình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó tin.
Từ góc độ của Diệp Nghiên, hắn hoàn toàn không thể hiểu được việc như vậy sẽ được thực hiện như thế nào.
Điều này khiến Chu Tự càng thêm phần thần bí trong mắt Diệp Nghiên, đồng thời sự kính trọng trong lòng hắn đối với tân thủ lĩnh càng ngày càng nhiều hơn.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca