Tạm thời chuyển đến doanh trại Diêm Hồ để nghỉ ngơi, trong quá trình di chuyển, sắc mặt của Ác Lang tái nhợt, từ từ tỉnh dậy.
Ánh mắt chạm nhau, cảm nhận được sự kỳ lạ trong mắt Ác Lang, Chu Tự bình tĩnh nói…
- Là Trọng Sơn đã giữ lại tính mạng của ngươi.
Nghe vậy, miệng của Ác Lang yếu ớt mấp máy đôi lần, giọng nói khàn khàn và yếu ớt rõ ràng vang lên.
- Trọng Sơn trong miệng ngươi kia là chỉ Đại Sơn sao?
- Đúng thế.
Dù là người nguyên thủy, nhưng từ trận chiến lúc đó, mấy lần xưng hô của Chu Tự dành cho Chu Trọng Sơn đã khiến Ác Lang đoán ra được.
- Trọng Sơn nói ngươi có ích cho bộ tộc, chỉ cần ngươi giao ra chân ngôn rồi đầu hàng, ta có thể tha mạng cho ngươi.
Trong khi nói, Chu Tự không nói những lời sáo rỗng, trực tiếp đưa ra lựa chọn đặt ngay trước mặt Ác Lang.
- Chọn đi, đầu hàng hoặc chết! Nếu ngươi muốn chết, chúng ta có thể tiết kiệm sức lực, không cần phải cõng ngươi về.
- …
Chu Tự lúc nói ra những lời này với vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ thật sự đang khá băn khoăn với vấn đề bớt sức này, khiến Ác Lang nhất thời không biết phải nói gì.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại một chút, câu hỏi trước mặt không hề làm khó Ác Lang.
- Ta chọn đầu hàng.
-
Ngay lúc hắn nói những lời này, một quả cầu ánh sáng từ từ xuất hiện từ cơ thể Ác Lang, cuối cùng hoàn toàn tách ra khỏi cơ thể hắn và bay lên.
Chu Tự thấy thế liền vẫy tay một cái, cầm lấy chùm sáng chân ngôn qua đây, sau đó dùng lòng bàn tay nắm giữ, sức mạnh của chân ngôn theo lòng bàn tay chảy vào cơ thể.
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng “Chu Tự” nhận được chân ngôn “Cường Hóa Tốc Độ”.]
Đối với chân ngôn của Ác Lang, Chu Tự đã đoán được trong đầu, đồng thời cũng đã đoán gần đúng.
Nhưng dù vậy, giờ đây khi được xác nhận là đã có được chân ngôn này rồi, hắn vẫn vui mừng khôn xiết.
Bởi vì đối với hắn mà nói, việc này không chỉ đơn giản là có được một chân ngôn, trong số những chữ chân ngôn này, chữ “Cường Hóa” rất hữu dụng đối với hắn.
Trong quá trình này, nhìn Chu Tự thành công hấp thu chân ngôn, Ác Lang cũng không có suy nghĩ gì, đồng thời cũng không sợ đối phương đang lừa lấy chân ngôn của mình.
Bởi vì hành động đó của bản thân là vô nghĩa.
Giết hắn, đối phương cũng sẽ có được chân ngôn, cho nên không cần phải lừa gạt chi.
- Bộ tộc của ngươi còn ai không? Ngươi hạ doanh trại ở đâu?
- Còn, bộ tộc bọn ta ở…
Trong khi nói, Ác Lang trực tiếp nói cho bọn họ biết vị trí doanh trại tạm thời của mình.
Chu Tự không hề lãng phí thời gian, trực tiếp ra lệnh cho Thạch Lỗi dẫn mấy người đi chiêu mộ bọn họ.
Sau khi đám Thạch Lỗi khởi hành, ánh mắt Chu Tự lại nhìn đến Ác Lang.
Lúc này hắn cũng chưa vội đi xem bảng thông tin của Ác Lang vì lúc này hắn đã quá mệt rồi.
Trong trận chiến trước, Ác Lang chỉ sử dụng một chân ngôn với cường độ cao, nhưng hắn lại khác, hắn sử dụng hai cái! Về mức độ tiêu hao chân ngôn, không thể nghi ngờ hắn hoàn toàn vượt qua Ác Lang.
Sau một trận chiến như vậy, Chu Tự cảm thấy ít nhất bảy mươi phần trăm sức mạnh chân ngôn trong cơ thể đã bị tiêu hao, vì sự tiêu hao này nên toàn bộ đầu của hắn hơi choáng váng.
Hiện tại đám người Ác Lang đều đã rơi vào tay hắn, chân ngôn cũng bị hắn lấy đi, Chu Tự đương nhiên cũng không vội.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày lấy lại sức, hắn có thể đọc lại tất cả các bảng thông tin của bọn họ.
Điều hắn quan tâm hơn bây giờ là làm thế nào mà bộ tộc đã tấn công đám người Chu Trọng Sơn chuyển đến đây.
Theo Chu Trọng Sơn nói, sau khi bị tấn công, bọn họ đã trốn thoát một khoảng cách đáng kể để thoát khỏi sự truy đuổi, bình thường thì các bộ tộc sẽ không bao giờ truy đuổi, đồng thời cũng không có cách nào để truy đuổi.
Dù sao nguy cơ khi truy đuổi là quá lớn.
Đó là lý do tại sao bọn họ hạ doanh trại trong rừng đen với tâm lý tương đối yên tâm.
Nhưng bây giờ, đám người Ác Lang đáng lẽ không nên xuất hiện lại xuất hiện ở gần đây, vấn đề này đáng để suy ngẫm.
Đối mặt với vấn đề ấy, Ác Lang không giấu diếm mà thẳng thắn nói…
- Sau đó, bọn ta cũng bị bộ tộc khác tấn công, bọn ta bị đánh bại nên chọn cách trốn thoát.
Không cần phải nói thêm về những chuyện xảy ra sau đó.
Trong thời đại này, việc di cư của bộ tộc là một bước đi vô cùng nguy hiểm. Những người nguyên thủy không thể bảo quản lương thực và mang theo nước ngọt trong thời gian dài, không có khả năng di cư đường dài, nên rất có khả năng bị xóa sổ giữa chừng.
Nhưng đối diện với việc sẽ gặp nguy hiểm hoặc chết nếu không rời đi, nên rất nhiều người nguyên thủy sẵn sàng mạo hiểm.
Lấy đám người Chu Trọng Sơn, rồi đám người Ác Lang trước mặt làm ví dụ.
Cuộc chạm trán của đám người Ác Lang khá giống với câu "nhân quả tuần hoàn", nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì những chuyện như thế này thực sự là bình thường ở thời đại này.
Một khi hai bộ tộc xuất hiện trong cùng một khu vực, dù là để thôn tính lẫn nhau hay chiếm giữ những nguồn tài nguyên sinh tồn có hạn, xung đột chắc chắn sẽ nổ ra.
Không có quyền nói là sai, đây là bản chất của thời đại này.
Sau khi hiểu được nguyên nhân tại sao Ác Lang lại xuất hiện ở đây, Chu Tự không khỏi hỏi câu hỏi trước đó.
- Ngươi thật sự không phải là Xuyên Việt Giả sao?
- …
Vẻ mặt Ác Lang đầy vẻ bối rối, hiển nhiên hắn không biết “Xuyên Việt Giả” mà hắn muốn nói là gì.
Về vấn đề này, Chu Tự chỉ đơn giản thay đổi lời giải thích của mình.
- Thần Tuyển Giả.
Khi Ác Lang nghe thấy lời này, hắn cuối cùng cũng phản ứng lại.
- Thần Tuyển Giả? Đó chẳng phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?
- …
“Có vẻ như không phải ai cũng tin Thần Tuyển Giả là có thật. Trên thực tế, lúc đầu đám người Chu Trọng Sơn bọn họ cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng bọn họ thực sự tuyệt vọng, đồng thời tìm thấy một tế đàn như vậy nên đã thử với tâm lý còn nước còn tát.”
Sau khi xác nhận Ác Lang quả thực không phải là Xuyên Việt Giả, Chu Tự cũng không nói nhiều nữa mà nhảy thẳng sang chủ đề tiếp theo.
- Thủ hạ của ta vừa nói với ta rằng hình như các ngươi đã từng nhìn thấy dây ném đá trước đây?
Chu Tự vừa nói vừa cầm lấy dây ném đá và khua nó trước mặt Ác Lang.
Nếu không phải đám người Ác Lang biết cách đối phó với đòn tấn công bằng dây ném đá này, thì trong hoàn cảnh lúc đó, bằng những đòn tấn công tầm xa, đám Thạch Lỗi đã có thể giảm bớt được sức mạnh của đối thủ ở một mức độ nhất định, cuộc chiến sau này sẽ không còn khó khăn như vậy nữa.
- Vâng.
Nhìn chiếc dây ném đá trong tay Chu Tự, Ác Lang yếu ớt gật đầu.
- Những kẻ đã tấn công bộ tộc của chúng ta cũng có thứ này.
“Thì ra là thế.”
Nghe xong, Chu Tự chợt hiểu ra.
“Không thể loại trừ khả năng có một người Xuyên Việt Giả trong bộ tộc đó, nhưng… Bản thân chiếc dây ném đá là một vật có từ thời đồ đá, không có gì lạ khi những người nguyên thủy khác làm ra nó, không thể kết luận vấn đề như vậy được.”
Ngay khi hai người vừa hỏi vừa trả lời, cả nhóm đã đến doanh trại Diêm Hồ thành công…
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca