Giằng co một trận, Tô Vũ đánh chết vài gia hỏa chưa kịp rời đi.
Hoàng Cửu cũng tiện tay giết mấy kẻ chặn đường.
Đến khi bốn phía an tĩnh, Hoàng Cửu mới hỏi: “Có việc gì?”
Tô Vũ không nói nhiều, ném ra một cái nhẫn trữ vật, “Phía trên rất nguy hiểm, ngươi thì không sao, nhưng ta sợ mấy người Ngô Lam không chịu đựng nổi! Đây là một ít bảo vật, ngươi giao cho bọn họ để bọn họ dùng! Có cả bảo vật hoạt tử nhân nhục bạch cốt, bảo bọn họ mau chóng phục dụng để trở nên cường đại hơn. Hà Đồ thật sự đang ở tầng dưới, ta không biết khi nào y sẽ đi lên.”
Hoàng Cửu không nói nhiều, tùy ý tra xét nhẫn trữ vật một thoáng, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc, nàng nhìn Tô Vũ, gia hỏa này hào phóng thật.