Thân thể hơi chấn động, ngăn chặn chướng khí, Tô Vũ mặc kệ con đường uốn lượn phía dưới, nó chẳng liên quan gì đến mình.
Đối với kẻ dưới Nhật Nguyệt, lên tầng sáu mà không có người hộ đạo thì chẳng khác gì đi vào tuyệt địa.
Còn với Tô Vũ mà nói thì không tính là cái gì.
Có lẽ lần này sẽ có không ít người muốn khóc, không thu hoạch được gì, cả đám bị ép chạy đến tầng sáu vô cùng nguy hiểm, còn phải mau chóng đi lên tầng bảy, quá thê lương.
Tô Vũ phì cười một tiếng, ngẫm nghĩ xem mình nên ngụy trang thành ai đây?