Đại Chu vương vẫn thản nhiên, ánh mắt nhìn hướng Tiên giới, dường như đang nhìn Thiên Cổ ở lối vào Tiên giới: “Tiên giới nên tự lo cho chính mình đi.”
Thanh âm bình tĩnh của Đại Chu vương truyền khắp chư thiên: “Đừng có suốt ngày không ngừng gây chuyện, tiêu hao thực lực chư phương! Trong Hóa Tiên Trì không phải còn cất giấu hơn mười vị đồ cổ nghe đồn là đã hủ bại ngã xuống sao? Có giỏi thì ngươi phái hết bọn họ ra giết Tô Vũ đi, như vậy Nhân tộc sẽ chấp nhận số mệnh!”
Đại Chu vương trầm giọng nói: “Không phải Ngọc vương, Hàm Hương đều đến từ trong đó à? Mấy vị còn lại cũng đi ra nốt đi! Nếu ta là Thiên Cổ ngươi, ta sẽ dốc toàn lực trong một lần, hà tất phải dùng chiến thuật thêm củi này! Ngươi lo rằng Tiên tộc ngươi tổn thất quá thảm trọng ư? Tính kế không tồi, nhưng ngươi nghĩ người trong thiên hạ đều là kẻ ngu sao? Sao Thiên Cổ ngươi không tự mình ra tay?”
“Mấy trăm năm trước, ta và đám người Tần Quảng cùng nhau thâm nhập Tiên giới, không phải là chưa được chứng kiến hiện trạng trong Hóa Tiên Trì, chế tạo một đống quan tài, trong quan tài đều là đồ cổ, lúc trước ta từng suy nghĩ Thiên Cổ ngươi chế tạo quan tài làm chi, sau đó mới hiểu là ngươi thật sự đang chuẩn bị cho chính mình. Ngày nào đó khi ngươi hủ bại, ngươi cũng nằm trong đó, chờ đợi thời khắc mấu chốt để sống lại đúng chứ?”
Đại Chu vương hất cằm, kích thích lão: “Thiên Cổ, ta biết các tộc Thần Ma đều có che giấu! Mà e rằng Tiên tộc ngươi che giấu nhiều nhất! Hiện tại ngươi ra lệnh một tiếng, Tiên giới còn có thể phái ra thêm 50 - 60 tôn Tiên vương đúng không? Chỉ sợ sẽ không có ít hơn 20 vị Vĩnh Hằng cao đoạn... Nếu ngươi phái ra hết, tộc chúng ta nhận mệnh, đám người Tô Vũ cũng nhận mệnh, cớ sao mà không làm?”