Rất nhanh, Đại Chu vương cũng đi ra ngoài.
Không bao lâu sau ông đã đuổi kịp Đại Tần vương, khẽ thở dài: "Ngươi nóng vội quá rồi!"
"Vội?"
Đại Tần vương quay đầu, "Lão Chu, lúc này không kéo hắn trở về, ngươi cho rằng sau này còn có thể kéo về được ư? Lần đầu lựa chọn sai lầm, lần thứ hai cũng lựa chọn sai lầm. . . sẽ chẳng còn lần thứ ba nữa đâu! Bây giờ là lúc hắn khó khăn nhất, quá nhiều người theo dõi hắn! Một khi hắn vượt qua cửa ải này, từ nay về sau, trời cao mặc chim bay! Nếu như hắn giải quyết xong nguy cơ thì hoàn toàn không cần phải dựa vào Nhân tộc nữa! Trận chiến mới rồi ngươi đã tập kích Long giới giúp hắn, coi như là hòa nhau một cuộc, thế nhưng vẫn chưa đủ!"
Đại Tần vương nhìn đối phương, "Chỉ muốn nhận lấy mà không muốn bỏ ra, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Đến lúc này mà còn có người nghĩ đến chuyện mặc cho Tô Vũ gánh vác, chúng ta thì cứ yên lặng phát triển. Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thời gian bao lâu?"