Giờ phút này, Tô Vũ thật sự chấn động, hắn kinh ngạc, miệng lưỡi khô khốc nói: “Cha, ngài biết thật sao?”
“Hỏi vớ vẩn!”
Tô Long cầm muôi múc canh gõ đầu hắn, “Sao ta lại không biết, chính là ta làm... Khụ khụ, dù sao đoạn thời gian ấy cũng làm ta sợ muốn chết, lại không dám nói ra! Ngươi cũng biết ta từng ở trong quân vài năm, dù sao cũng biết vài việc, khi thấy được chí bảo thì ta cũng sợ lắm, sợ ngươi bị người ta cắt đầu...”
Tô Long thổn thức, “Khi đó, ngày nào ngươi cũng mơ ác mộng khiến ta sợ muốn chết, ta thấy đầu ngươi sung huyết, cả ngày không dám khép mắt lại thì sợ quá chừng! Sợ ngươi bị người ta giết chết, cũng sợ chính ngươi tự giết mình! Không có biện pháp, ta nghĩ thứ kia có vẻ là sách vở, có lẽ có quan hệ với Văn Minh Sư, nên cho ngươi xem sách, nghĩ cách tìm Văn Minh Sư xem có thể dùng thần văn áp chế hay không!”
“Nhưng ngươi đọc sách xong thật sự đã khá hơn nhiều!”