Trong đầu Tô Vũ truyền đến thanh âm của Bánh Hấp: “Không phải hắn, huyết mạch của hắn bình thường!”
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, buông roi xuống, ôm quyền nói: “Là ta thua, tiền bối thứ lỗi, ta chỉ vì cái trước mắt, quả nhiên, thuật đúc binh của ta còn chưa tới nơi tới chốn... Tiền bối, tất cả công việc đúc binh kế tiếp sẽ dựa theo lời tiền bối nói mà làm! Còn thành quả đúc binh, tiền bối phân ba thành...”
Thiên Đúc vương vốn đang phẫn nộ, nghe vậy thì tiêu giận tám phần, hừ lạnh nói: “Dám chơi dám chịu! Ngươi còn trẻ, tuổi trẻ nhiệt huyết xúc động, ta có thể lý giải, nhưng hãy nhớ kỹ, trong Nhân tộc, thuật đúc binh của lão phu là đệ nhất!”
Tô Vũ gật đầu, thở dài nói: “Vãn bối đã biết.”
Dứt lời, hắn chắp tay với hai người Triệu Lập, thở dài: “Lão sư, ta khiến thuật đúc binh Triệu gia mất mặt! Sau này, nếu chưa đến Thiên binh sư, ta sẽ không bao giờ đúc binh trước mặt người khác nữa!”