Bạch Phong gãi cằm nói: "Kỳ thật cũng rất đơn giản, thần văn trời sinh và thần văn bản thân lĩnh ngộ chưa chắc đã xung đột! Tỉ như tiểu tử Tô Vũ này, hắn có thần văn trời sinh và cũng có thần văn do bản thân lĩnh ngộ. Ta cảm thấy không hề xung đột! Nếu thần văn trời sinh của hắn đi tới Đại Đạo cảnh, hoặc là hắn tranh đoạt quyền khống chế quy tắc thần văn lĩnh ngộ với người khác, hoặc là hắn có thể từ bỏ, dứt khoát đánh nát thần văn này, phá tan đạo quy tắc ấy để cường hóa quy tắc thần văn trời sinh của mình! Làm vậy chính là tự cường hóa đạo của chính mình, kỳ thật cũng là chuyện tốt!"
Dứt lời, anh chợt hưng phấn: "A, cường giả thời thượng cổ khi đại chiến có phải chính là như thế không nhỉ? Ta đánh vỡ đạo của ngươi, dung nhập vào đạo của ta, đạo của ngươi càng ngày càng nhỏ, ta thì càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ đả diệt hoàn toàn đạo của ngươi, ngươi bèn xong đời, còn ta thì càng thêm mạnh mẽ! Thôn phệ lẫn nhau, nói vậy đúng không?"
Tô Vũ ngồi thần người ra, hắn cảm thấy lão sư đoán đúng rồi.
Cuộc chiến của cường giả thời thượng cổ chính là như vậy sao?
Thời Gian sư. . . Thời Gian sư giết nhiều người để chế tạo thời gian sách, rốt cuộc là vì cái gì?