Tô Vũ phì cười, vỗ vỗ vai Liễu Văn Ngạn: "Lão sư nói sai rồi, từ khi ta nhận được Thời Gian sách thì đã lâm vào tất cả những chuyện này, hiện tại tối thiểu vận mệnh vẫn được nắm giữ ở trong tay mình. Lão sư lo lắng quá nhiều, thực ra ta lại cảm thấy đây là chuyện tốt, đa thân văn hệ thúc giục ta trưởng thành, bằng không ta cũng chẳng có ngày hôm nay"
Liễu Văn Ngạn cười khổ: "Có lẽ thế! Từ sau khi ngươi tiến vào học phủ, ngươi liền một mực phải giãy giụa, đấu tranh, chiến đấu... Mà ta, mấy chục năm chẳng làm nên trò trống gì, an hưởng thái bình năm mươi năm!"
Nói đến đây, Liễu Văn Ngạn càng thêm khổ sở: "Đây không phải vấn đề then chốt, mấu chốt là khi ngươi còn bé đã chịu ảnh hưởng của ta quá sâu, lão sư có lỗi với ngươi! Thực ra ta không lo lắng cái khác, mà là lo lắng tiểu tử nhà ngươi chẳng có nữ nhân nào lại đã chết trận! Tiểu A Vũ, lão sư sai là vì đã dẫn dắt ngươi sai lầm... Dù ngươi chết trận thì lão sư cũng có thể tiếp nhận, duy nhất không thể chấp nhận được chuyện ngươi còn chưa từng nắm tay cô nương nào lại cứ thế mà chết đi.. "
Dứt lời, ông khẽ nhướng mày, thấp giọng thì thầm: "Lão sư thật sự sai rồi, ngươi có muốn đêm nay đâm lao đành phải theo lao luôn không, nơi đây có không ít nữ sinh ưu tú, Ngô Lam cũng tốt, Ngô Kỳ cũng được, còn có Hạ gia Hạ Thiền, Kỷ gia Kỷ Tiểu Mộng, sư tỷ của ngươi Ngô Gìa.. "
Ông nháy mắt ra hiệu, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện đại điện cực kỳ an tĩnh, giống như đều đang nhìn bọn hắn.