Phía sau, Tô Vũ yên lặng quan sát, yên lặng đi theo.
Hắn cũng không biết điểm cuối con đường phía trước là ở đâu, đi một bước xem một bước vậy, hắn không khuyên nhủ gì cả, chỉ là hắn thấy hâm mộ và hơi tự giễu. Dẫu sao hắn vẫn lo lắng quá nhiều, nhưng mà hắn có đạo của riêng mình, không cần hâm mộ người khác.
Bất quá phàm là con người, có được một tri kỷ thì mới tốt, mới hạnh phúc.
"Vạn phủ trưởng, ta chúc phúc cho các ngài!" Tô Vũ gào lên.
Đệt!