Nguyệt Thiên Tôn hạ xuống sơn cốc, dừng trước mặt mấy người Cự Phủ Hầu, y tươi cười: "Các vị, nhiều ngày qua vẫn sống tốt chứ?"
Sắc mặt Cự Phủ Hầu hết sức khó coi, gã nghiến răng nghiến lợi quát: "Tên khốn kiếp, cuối cùng ngươi cũng tới. Muốn giết thì giết đi, đừng tưởng rằng ông đây sợ ngươi"
Nguyệt Thiên Tôn không giận, chỉ nhẹ nhàng nói: "Sắp tới Cự Phủ Hầu còn phải ở cùng chúng ta một thời gian rất dài, cơ hội gặp mặt không thiếu, không vội"
Dứt lời, y lại quay sang nói với Tuyết Lan tướng quân: "Nhưng sắp tới nếu muốn gặp lại các vị có lẽ sẽ hơi khó đấy. Các vị đạo hữu và ta cũng coi như quen biết đã lâu, vậy mà đến giờ còn chưa kịp ôn lại chuyện xưa"
Cự Phủ Hầu biến sắc: "Ngươi muốn làm gì?"