Khung sờ sờ cằm rồi mỉm cười: "Hồng Thiên Đại Thánh... Thú vị lắm! Xem ra lần này Nhân Môn thật sự lo lắng rồi, ngay cả Đại Thánh cũng xuất hiện. Năm đó thời đại khai thiên huỷ diệt, chúng ta mạnh như vậy mà hình như chẳng có bản tôn Đại Thánh nào buông xuống. Chỉ có vài kẻ 32 đạo tới đây ngấm ngầm giở trò quỷ. Năm xưa, Địa Môn ngu ngốc xuất lực không nhỏ, đáng tiếc là cường giả Địa Môn bị giết gần hết, lưỡng bại câu thương, bản tôn Địa Môn cũng bị thương không nhe..."
Ông ta nhắc lại chuyện cũ, đó là câu chuyện cũ về thời đại Thiên Môn huỷ diệt.
Đúng như Tô Vũ suy nghĩ, mỗi thời đại huỷ diệt đều có liên quan đến thời đại trước, bởi vì thời đại trước muốn trỡ về. Ở thời đại Thiên Môn thì Địa Môn và Nhân Môn đều có động tĩnh, kết quả là lưỡng bại câu thương, Địa Môn không thể sống lại, Thiên Môn cũng bị phong ấn, Nhân Môn dứt khoát không lộ diện nữa.
Hiện giờ, tam môn đều sắp mở ra, chỉ sợ thế cục còn hung hiểm hơn thời đại trước, phải cùng lúc đối phó với cả ba thời đại.
Khung trầm ngâm một hỏi: "Sau khi Kiếm Khai Thiên khôi phục thì bị hắn cầm đi rồi ư?"