Toàn bộ thiên địa đều an tĩnh, chỉ còn lại lời xin lỗi của Văn Vương.
Nhân Hoàng thở dài: "Là ta kiêu ngạo, sau khi bình định vạn giới đã mất cảnh giác, sau khi bước vào siêu hạng thì tự cho là thiên hạ vô địch, coi thường tam môn. Khi ngươi đi đã muốn bình định vạn tộc trước, là ta quá tự đại. Ngươi bảo ta tiếp tục trấn áp Ngục, nhưng ta cố ky quá nhiều, thả Ngục trở về. Đây là lỗi của ta! Hơn nữa, ta còn giới hạn sự phát triển của Nhân tộc, nhiều thế hệ thiên kiêu chết ở Hợp Đạo cảnh, không ai bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc. Là ta phong tỏa thời đại này, khiến thời đại này suy tàn"
Năm đó Nhân Hoàng phong tỏa thiên địa, y nghĩ rằng mình sẽ không rời đi lâu. Kết quả y lại đi mất mười vạn năm!
Mười vạn năm, nếu để Nhân tộc tự phát triển thì có lẽ sẽ không lưu lạc đến nước này, nhưng đây chỉ là một khả năng không xác định, biết đâu vạn tộc cũng sẽ mạnh hơn thì sao. Dù thế nào, ở triều tịch này, quả thật Nhân tộc đã tới đường cùng.
Nhân Hoàng khôi phục bình tĩnh, ngữ khí không hề dao động lên tiếng: "Nay các ngươi trở lại đều nhờ được Tô Vũ trợ giúp, vậy nên ta nghĩ.."